Buổi trưa, trên con đường sau nhà thờ Thánh Linh, một bà tóc
bạc phơ ngăn tôi lại hỏi, bằng tiếng Anh: “Chuyện gì vậy? Sao hôm nay Thứ Hai
mà nhiều xe đậu thế?”
“Thưa cụ, có tang lễ.” “Trông ông ăn mặc thế này tôi biết là có tang lễ rồi. Nhưng ai vậy?” Tôi định nói “Việt Dzũng,” nhưng nghĩ ra ngay là bà cụ già sẽ không hiểu mình nói gì.
“Thưa cụ, có tang lễ.” “Trông ông ăn mặc thế này tôi biết là có tang lễ rồi. Nhưng ai vậy?” Tôi định nói “Việt Dzũng,” nhưng nghĩ ra ngay là bà cụ già sẽ không hiểu mình nói gì.
Thấy một đám tang lớn, người Mỹ có thể hiểu nguyên nhân nếu
người qua đời là một nhạc sĩ hoặc ca sĩ nổi tiếng. Nhưng tôi định mở miệng nói
lại ngưng, không thể dùng những chữ đó. Giới thiệu Việt Dzũng như vậy không đủ.
Không diễn tả hết được hình ảnh của anh trong tấm lòng của hàng ngàn người đến
tiễn chân anh lần cuối. Việt Dzũng vượt lên trên tất cả những danh hiệu này,
mặc dù anh làm nhạc và hát hay. Trong khi bà cụ vẫn nhướn mắt chờ nghe một lời
giải thích, tôi nói nhanh cho gọn: “Ông ấy là một người
tranh đấu, a fighter.” Nói xong thì biết mình sẽ gây hiểu lầm, phải nói thêm: “Một
người tranh đấu cho một lý tưởng. Tranh đấu cho công bình, cho tự do.” Trong đầu
tôi còn văng vẳng lời Ðức Giám Mục Mai Thanh Lương giảng trong thánh lễ, dẫn
Phúc Âm theo Thánh Mathieu: “Phúc
cho những người công chính bị bách hại, vì Nước Trời là của họ.”
Bà hàng xóm người Mỹ gật đầu, cảm ơn rồi tiếp tục đi dạo qua
những hàng xe đậu tràn hai bên đường, nhiều xe đậu không đúng luật nhưng cảnh
sát đi qua cũng làm ngơ không phạt. Nhưng tôi bùi ngùi, thấy mình chưa nói đủ
về Việt Dzũng. Dzũng là một người tranh đấu, đúng. Cuộc đấu
tranh của anh đã bắt đầu ngay từ tuổi nhỏ, khi anh chưa hiểu những chữ “lý
tưởng,” “công bình” và “tự do” nghĩa là gì. Khi trưởng thành Việt
Dzũng còn tranh đấu vì lòng yêu nước, tranh đấu cho những đồng bào tị nạn được
định cư, tranh đấu cho các tù nhân của lương tâm, tranh đấu để nước Việt Nam có
ngày được sống dân chủ tự do, ngẩng mặt lên không hổ thẹn với các nước chung
quanh.
Không phải chỉ tranh đấu không thôi, Việt Dzũng còn là một
nhà chinh phục. Anh đã chinh phục được tình yêu thương, kính trọng của hàng
triệu người Việt, ở khắp năm châu. Nghe tin anh qua đời, bao nhiêu người đã
khóc. Hàng ngàn người đến dự các buổi tưởng niệm và tang lễ. Nhưng ngay từ khi
còn nhỏ, tới trường Việt Dzũng đã phải tranh đấu. Nhiều bạn học vô tình đã đùa
cợt, chế nhạo hai chân khuyết tật của anh. Cuối cùng Việt Dzũng không những đã
làm cho đám bạn trẻ chung quanh mình phải ngưng trò đùa nghịch mà anh còn chinh
phục được lòng kính trọng của họ, biến họ thành những người bạn quý, yêu
thương, thân thiết. Cả
cuộc đời Việt Dzũng là tranh đấu và chinh phục.
Nhưng một con người chỉ tranh đấu thì cũng không đủ để chinh
phục được tình yêu thương kính trọng của mọi người. Việt Dzũng được đồng bào yêu quý không chỉ vì anh là một biểu
tượng đấu tranh, mà còn vì anh là hình ảnh một nhân cách trong sạch, hùng
tráng, và đam mê. Nhân cách tinh thần biểu lộ trong những việc anh làm, ngay
trong đời sống và công việc hàng ngày. Những người cộng sự đều ngậm ngùi nhưng
cũng hãnh diện kể lại những kỷ niệm đã chia sẻ với anh.
Nhà văn Huy Phương nhắc mọi người, “Phải nhìn những cụ già
ngồi xe lăn, những gia đình dẫn cả con cháu đến dự đêm tưởng niệm Việt Dzũng,
một đêm cuối năm giá lạnh, trước đài truyền hình SBTN;” trong đó “không ca sĩ
nào, không MC nào, cầm nổi nước mắt.” Và ai cũng phải tự hỏi, “Vì sao cả những
người ở xa, từ San Jose xuống, từ Riverside về, từ Los Angeles, San Diego đến,
không hề quen biết, gần gũi anh, chỉ thấy nghe anh qua băng nhạc, làn sóng phát
thanh hay băng tần truyền hình, vì ngưỡng mộ, thương tiếc anh, cũng sụt sùi nhỏ
lệ.”
Một người đã nhận xét: Việt Dzũng qua đời đã
giúp mọi người đoàn kết với nhau hơn. Một vị độc giả Người Việt viết: “Hy
vọng những người còn sống, vì lòng thương tiếc Việt Dzũng sẽ nhận ra họ cần
phải làm gì để xứng đáng với những điều Việt Dzũng đã mang đến cho chúng ta
trong thời gian anh sống trên cõi trần này.” Một nhà văn khác viết: “Có
thể nói đây là cái chết gây xúc động nhất trong cộng đồng hải ngoại từ gần 40
năm nay. Không riêng gì đồng bào hải ngoại tiếc thương Việt Dzũng. Blog Người
Buôn Gió ở trong nước cũng bày tỏ tình thương tiếc.”
Những ai đã sống trong vùng Little Saigon đều biết có hai
lần người Việt tị nạn trong vùng đã biểu lộ tấm lòng chung của mình một cách
bồng bột và sôi nổi. Lần đầu là cuộc biểu tình kéo dài nhiều ngày đêm phản đối
việc treo hình, treo cờ cộng sản trong một cửa tiệm ở đường Bolsa. Lần thứ hai
là đám tang Việt Dzũng. Không ai bảo ai, tất cả mọi người cùng biểu lộ, vì cùng
nhau chia sẻ một tấm lòng. Lần trước, là một cơn giận dữ bùng nổ. Lần
này là tình yêu thương, quý mến một người bạn, một người anh, một đứa con đã
qua đời sớm quá. Mọi người chia sẻ với nhau những lời tiếc thương, những giọt
nước mắt; như một thi sĩ quá cố viết: “Những vì sao rụng bỗng đầy lệ nhân
gian.”
Ai đã chứng kiến hai biến cố kể trên, có
thể hiểu hai chữ “lòng dân.” Lúc bình thường, không ai biết lòng dân thế nào. Có thể
đoán được lòng dân, nhưng trong những lúc bình thường không trông thấy nó hiện
ra cụ thể thì vẫn nửa tin nửa ngờ. Nhưng bỗng có một
biến cố, bỗng thấy lòng dân mở ra trước mắt. Muôn người như một, không ai bảo
ai, tất cả xuất hiện cùng một lúc, xuống đường, phơi bày gan ruột của mình. Phải nhìn
thấy tận đáy sâu tấm lòng đó, lúc bình thường vẫn chất chứa những nỗi giận,
niềm đau, những tình yêu thương tha thiết mặc dù không ai nói ra. Ðến một ngày, một giờ nào đó, đúng lúc, lòng
người cùng biểu hiện. Tuy chỉ trong một thời gian có giới hạn, nhưng chúng ta
biết những tình tự vẫn chất chứa trong tim óc hàng triệu người, suốt bao nhiêu
năm, chờ một biến cố sẽ nổ bùng.
Nguyễn Văn Khanh kể lần cuối cùng gặp nhau, Việt Dzũng nói: “Anh
em mình còn quá nhiều việc phải làm, em không biết mình có làm được hết hay
không?”
Có thể coi đó là một lời nhắn nhủ của Việt
Dzũng cho những người còn sống. Việt Dzũng đã thành một biểu tượng. Anh làm
tôi nhớ đến một biểu tượng của thanh niên Canada là Terry Fox. Năm 1980, Terry
Fox 22 tuổi, anh đã mất một chân vì bạo bệnh, và biết mình không còn sống được
bao lâu. Anh đã thực hiện một “Cuộc
hành trình hy vọng” (Marathon of Hope), quyết tâm đi bộ với hai cây nạng, từ
Ðại Tây Dương sang Thái Bình Dương dọc theo chiều ngang nước Canada. Mục đích
chuyến đi là gây quỹ, anh yêu cầu mọi người góp vào một quỹ nghiên cứu y học,
mong có ngày nhân loại sẽ có thuốc trừ được căn bệnh ung thư đang cướp dần cuộc
đời anh. Ðể thực hiện cuộc hành trình này, Fox đã tập luyện hơn một năm trời,
đã dự một cuộc chạy đua marathon và anh đi suốt 40 cây số, về sau chót. Năm
1981, Fox qua đời. Từ đó, hàng năm nhiều người đã tổ chức các cuộc hành trình
hy vọng như Fox, trên khắp thế giới.
Cả cuộc đời Việt Dzũng là một cuộc hành trình
hy vọng.
Việt Dzũng hy vọng điều gì? Như
tất cả chúng ta, anh mong xây dựng một nước Việt Nam dân chủ tự do, công bình,
bác ái.
Chúng
ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình hy vọng mà Việt Dzũng bắt đầu. Nước
Việt Nam đang sống trong cảnh “tiền cách mạng.” Tâm tư
người dân hiện còn chìm ẩn. Những oan ức, những thống khổ, những khát
vọng, chất chứa dưới đáy sâu trong lòng. Sẽ có ngày người Việt Nam
ở trong nước sẽ phơi bầy tấm lòng, muôn người như một, không ai bảo ai. Chỉ cần
một biến cố châm ngòi, lòng dân cháy bùng lên, không chế độ bạo tàn nào kiềm
chế được.
Ngô Nhân Dụng
No comments:
Post a Comment