Saturday, January 28, 2012

Đất Nào Sinh Ra Tôi Mẹ Hiền Nào Cưu Mang Tôi.

Đất nào sinh ra tôi mẹ hiền nào cưu mang tôi.
Miền nào nuôi thân tôi mà giờ này tôi xa rồi.........
Hãy nhớ và hãy nhớ người Việt Nam đang lạc loài.
Hãy thương và hãy quý tình đồng bào ta với ta.
  
Lần đầu tiên nghe bài hát Quê Hương Bỏ Lại của Tô Huyền Vân khi vừa đến Mỹ từ trại tỵ nạn ở Malaysia vào đầu thập niên 1980 lòng tôi não nề không thể tả được.  Ở tuổi 14 có một mình, tôi buồn vì nhớ nhà, nhớ cha mẹ anh chị em, buồn vì tất cả những gì quen thuộc tự nhiên không còn nữa.  Có thể nói, hầu như là không có ai mới thoát thân ra khỏi chế độ độc tài CS vào thời gian đó nghe bài này mà không rơi nước mắt.  

Nên nhớ rằng, vào cuối thập niên 70s, sau khi CS "giải phóng" miền Nam Việt Nam, người dân mới trốn bỏ nước ra đi vượt biên.  Người vượt biên lúc đó bị cộng sản gọi là tụi phản quốc, bám chân theo đế quốc Mỹ.  Nếu bị bắt trốn khỏi Việtnam là bị bỏ tù.  Nhiều chiếc ghe bị Hải Quân CS bắt chìm.  Nên thoát khỏi Việt Nam là một thành công và hạnh phúc, nhưng cũng biết là không khi nào trở lại Việt Nam vì bọn cộng sản quá tàn ác đối với những người đi vuợt biên. Nên khi đến bến bờ tự do, chúng tôi, những người vượt biên, rất là nhớ nhà, nhớ quê hương.

Hãy nhớ và hãy nhớ người Việt Nam đang lạc loài.
Hãy thương và hãy quý người đồng bào ta với ta.
Hãy biết và hãy biết rằng ngày mai khi ta về .
Hãy nhóm ngọn lửa hồng đốt sáng vạn niền tin.

Khi nghe bài hát này ngày ấy tôi nhớ Việt Nam thắm thiết và khi nghe bài hát này tôi tự hỏi tôi:
“Lý do gì mà tôi phải bỏ quê hương tôi? Ai làm cho tôi lạc loài?
Ai làm cho tôi phải bỏ quê hương tôi đi tỵ nạn nước người, để được tự do làm người?”

Nay, câu hỏi này làm tôi nhớ đến bài thơ Người Hành Khất Viêt Nam của nhà thơ Trần Trung Đạo:

Tôi không mong cả cuộc đời.
Chỉ xin một chút tình người Việt Nam.
Đời tôi nắng dãi mưa dầm.
Ôm thương nhớ đứng gọi thầm tên nhau.

Tôi người hành khất Việt nam.
Ngồi nghe máu nhỏ xuống bàn tay khô.
Tôi không giành giựt cơ đồ.
Chỉ xin một chút tự do làm người.
  
Đúng, tôi không được một chút tự do làm người ở tại quê hương tôi, nên chúng tôi đã phải trốn bỏ quê hương chúng tôi để được tự do làm người, nơi xứ người.  

 -Nguyễn Tỵ Nạn.




Quê Hương Bỏ Lại.
Tác giả: Tô Huyền Vân

Những ngày xa quê hương là những ngày mang đau thương.
Một ngày xa quê hương là một ngày mang đau khổ .
Một ngày không nắng ấm và một ngày mong mưa rào .
Một ngày thiếu hơi thở của đồng cỏ nước Việt Nam.

Đất nào sinh ra tôi mẹ hiền nào cưu mang tôi.
Miền nào nuôi thân tôi mà giờ này tôi xa rồi.
Này dòng sông phơi nắng kìa đồng ruộng lúa chín vàng.
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời nhớ Việt Nam.

Hãy nhớ và hãy nhớ người Việt Nam đang lạc loài.
Hãy thương và hãy quý người đồng bào ta với ta.
Hãy biết và hãy biết rằng ngày mai khi ta về .
Hãy nhóm ngọn lửa hồng đốt sáng vạn niền tin.

Gió chiều mang hương quê lòng giật mình trong cơn mê .
Ngày dài ôi lê thê mà hồn mình như ê chề .
Sài Gòn ta vẫn nhớ, Đà Lạt giàu trong mưa phùn .
chiều nào biển Vũng Tàu sóng tận cùng đến Cà Mau.

Nhớ chiều quê hương ơi thật tận cùng xa xôi thôi.
vùng trời Nha Trang xưa và dòng Đồng Nai hững hờ .
Nào Cần Thơ nắng ấm kìa ruộng đồng lúa chín vàng.
Giờ này đã xa rồi và ngàn đời nhớ Việt Nam.


1 comment:

  1. NICE AND VERY TOUCHING SONG! LAM TOI NHO NHA, NHO NGUOI THAN VA NHIEU KY NIEM O TRAI TY NAN. CAM ON DA POST BAN NHAC NAY.

    HUNG LOW

    ReplyDelete