May thay đây có người cùng suy nghĩ như ta.
Đã viết lên những bài thơ ấy ta xin mượn.
Xin cảm ơn Minh Hằng cho phép được đăng đây.
Viết thêm đi, xin Minh Hằng cứ tiếp tục viết.
Để tôi đây được đọc cho thỏa mãn lương tâm.
Lòng buồn, cay đắng, tôi tủi nhục từ ngày ấy.
Ngày chúng gọi "Giải phóng", Ôi! một ngày bất hạnh.
-Nguyễn Tỵ Nạn.
ĐƯỜNG CHIỀU (Gởi đồng bào VN, những người tị nạn CSVN mà không tị nạn.)
Mỗi buổi chiều tôi vẫn có thói quen
Hay tản bộ loanh
quanh vùng tôi ở
Đi trọn một
vòng trên con đường nhỏ
Tôi thường gặp vài ánh
mắt tươi vui
Họ, những người
dân bản xứ, nhìn tôi
Kèm một nụ
cười thân tình, vui vẻ
Một nụ cười thôi sao
màu nhiệm thế
Tôi thấy hân
hoan suốt quãng đường chiều
Có thật tình người còn đó thương yêu
Sao một số lòng dường như khánh kiệt
...?
Chẳng lẽ từ khi rời xa xứ Việt
Những nụ cười kia vắng giữa đồng bào ?
Để thay vào là những
nỗi hư hao
Những miếng xé như chừng không thể vá
Cùng một bọc mà vô
cùng xa lạ
Mà lòng dao tay súng hận thù nhau
Nghĩ mà
buồn tình trăm trứng biết bao
Ngàn dấu
hỏi vẫn đau lời giải thích
Giải thích
thế nào căn nguyên thù nghịch?
Sao một mẹ gà, con lại đá nhau ?!
Sao chung một giàn dây bí dây bầu
Mà bầu đang tâm vu oan cho bí
Có phải cộng đã tham
tàn thống trị
Gieo hờn
căm nên băng hoại tình người ???
Cộng đã dã man giết hại ta rồi
Sao ta giết nốt
tình thương dân tộc
Đi với cộng và
nuốt tươi nòi giống
Quăng lương tâm, quăng đạo lý, quăng tình ?!
Tiếc quá ngày xưa một thuở thanh bình
Tiếc cả lúc quê hương còn chinh chiến
Tình dân
tộc sao ngọt ngào tha thiết
Những nụ cười
hiền ăm ắp yêu thương
Trong chín năm trời
đất nước quê hương
Miền Nam sống
trong thanh bình hạnh phúc
Trẻ như già mọi
người đều gắng sức
Học và làm,
đời đẹp một màu xanh
Năm Bảy Mươi
Lăm tưởng hết chiến tranh
Nam Trung Bắc sẽ
cùng nhau đoàn kết
Nhưng hỡi
ơi, vẫn tù đầy chém giết
Miệng hợp hòa lòng
ngun ngút hờn căm
Tị nạn xứ người đã mấy
chục năm
Vẫn tôn giáo ngụy
trang màu tổ quốc !
Miệng nam mô,
lòng gian hùng mưu chước
Ôi, quê hương, đổ
máu đến bao giờ !!!
Nhìn
lũ ma đầu đã muốn làm ngơ
Ngặt tổ quốc, làm
sao tôi quên được ...
Cộng bất nhân,
chúng giết dân bán nước
Nhưng cớ gì trí thức tự ô
danh ?!
Đường chiều hôm
nay tôi lại loanh quanh
Cười đáp lễ một đôi
người bản xứ
Nhưng không thấy
vui mà đầy tư lự
Tiếc nụ cười
xưa, tiếc nghĩa đồng bào ...!!!
SAO CHƯA TỈNH ???
Đám đông vây quanh một người ngồi giữa
Người
đứng cầm xăng xối đẵm người ngồi
Rồi
vẽ phía sau đường xăng cho lửa
Lửa bật
lên, xăng dẫn lửa thiêu người
Xem
khúc phim tôi kinh hoàng, rúng động
Người
xuất gia không ác độc thiêu người !
Tại sao tưới
xăng vào thân người sống
Người đứng
quanh nhìn, không cứu, nhìn thôi ?!
Lời
Phật dạy hiếu sinh, không hiếu sát
Phật
dạy từ bi, bác ái, công minh
Cầm
xăng xối người thiện hay là ác ?
Dẫn lửa thiêu
người, phải đó hiếu sinh ???
Lời
Phật dạy chớ tham, sân, lừa, phản
Không ngoa
ngôn vọng ngữ, nói sai lời
Người thiêu người sao
gọi là pháp nạn ?
Sự
thật trong phim, xin chớ lừa đời !
Buồn cho
đạo và thương cho dân tộc
Giận bàn
tay làm ô uế Phật đường !
Mượn màu áo
che lòng tham kế độc
Giúp
cộng làm tan nát một quê hương !!!
Nay
dân Việt đã khổ đau tàn tạ
Và
cộng nô đang bán nước cho Tàu
Sao
chưa tỉnh để vơi điều nhân quả
Mà mãi gây đời bãi
biển nương dâu ???
ĐỌC CÂU THƠ THẤY NÃO NÙNG
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Thương
cho sông núi Lạc Hồng
Vì bày
tặc tử, núi sông tan tành !
Bởi
lòng mê chức, mê danh
Lắm
tên núp áo tu hành quậy tung
Dẫn đường cho
cộng tàn hung
Chui
vào tôn giáo, đâm lưng chính quyền
Làm
cho đạo pháp ngả nghiêng
Làm cho
dân nước oan khiên khốn cùng
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Một bày buôn
núi bán sông
Xem
thường đạo lý, tổ tông, giống nòi
Phản vua
đoạt chức cướp ngôi
Chia
nhau tiền thưởng giết người, giàu không ?
Mà đem xương
máu Lạc Hồng
Dã
tâm đổi lấy vài đồng đô la ....
Rồi đem đất
nước sơn hà
Dâng cho
Việt cộng, có là bất lương ???
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Bảy
Lăm, mất nước, hãi hùng
Vội
vàng trốn cộng, vượt trùng, ra đi
Lắm
người thù ấy, thề ghi
Ghi
xong vội tẩy chi li mọi lời
Cộng
nay thay đổi lắm rồi
Mau
về thăm để hưởng đời hương hoa
Xá
chi còn - mất sơn hà
Xá
chi dân tộc nhạt nhòa oan khiên !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Từ
ngày cộng chiếm núi sông
Chạy
ra hải ngoại những ông hợp hòa
Nói thì
yêu nước thương nhà
Làm thì thù
ghét Quốc Gia cạn cùng ...
Trong
nước trống cộng tùng tùng
Ngoài
này chuông mõ hứng tung nhịp nhàng
Nam
mô trong đỏ ngoài vàng
Nhưng là Cư
Sĩ thì làng ... thua thôi !
Những
ông cư sĩ tuyệt vời
Ăn
không nói có hơn người thế gian !!!
Tay
gõ mõ, tay thắp nhang
Mồm vu
cáo tội người oan dưới mồ
Góp
tay đập nát cơ đồ
Mà
ông vẫn mãi nam mô chưa ngừng !
*
"Nhà nghèo mới hay con hiếu
Nước loạn mới biết tôi trung"
Đọc câu
thơ thấy não nùng
Xót
người Quốc Sĩ khôn ngưng giọt sầu ...
CẢM ƠN NGƯỜI GIỮ LỬA
(Bài thơ thay lời biết ơn, xin gởi đến những NGƯỜI GIỮ LỬA , cá nhân cũng như đoàn thể, trong cộng đồng Việt Nam Tị Nạn Cộng Sản trên toàn thế giớị
Ơ:? trong nước, NGƯỜI GIỮ LỬA đã tiếp tay với những người yêu nước, giúp đỡ dân oan, làm rạng ngời chính nghĩa Quốc Gia và nêu cao tình dân tộc.
Ở hải ngoại, Người Giữ Lửa đã dấn thân, kiên trì đấu tranh chống đảng cộng sản độc tài mọi nơi, đã tố giác và đập tan mọi âm mưu tuyên truyền quỷ quyệt và thâm độc của nghị quyết 36 tung ra mọi chốn, khiến kẻ thù thất bại và khiếp sơ..
Trong bao năm qua, NGƯỜI GIỮ LỬA đã trung thành bảo vệ và giương cao lá cờ Vàng nhân bản , nhất là, trong giai đọan vàng thau, rối ren hiện tạị )
Trong tình thế rối ren và sôi động
Đảng thực thi nghị quyết cản đường ta
Để mê hoặc kẻ chìm trong ảo mộng
Đảng nhử miếng mồi ngôi vị, đô la
Đảng có quyền hành, nhà tù, roi điện
Đảng có công an, súng đạn, xe tăng
Vốn chẳng có tim, đảng không chính thiện
Nhưng có tiền đô, ... trăm tỉ, ... ai bằng ....
Và đảng có một đảng quyền tàn bạo
Thèm thịt người như hổ, báo, kên kên
Đảng lừa mị, đảng gian hùng, trở tráo
Đảng tung đô mua những kẻ say tiền
Thế là có những cờ thay, gió đổi
Những âm mưu qủy quyệt ở tim người
Và lắm kẻ không ngại ngần phản bội
Phản bội quê hương, chính nghĩa, giống nòi !
Họ trà trộn vào cộng đồng tị nạn
Vào truyền thông để đánh phá, tuyên truyền
Làm cô bác có nhiệt tình, ngao ngán
Làm tuổi trẻ ngờ hùng sử tổ tiên !!
Họ phản bội bằng trăm mưu ngàn kế
Cốt nối dài tay cho đảng gian hùng
Nào "Duyên Dáng", "Tiếng Cười" nào văn nghệ
Nào ca sĩ Hồ mắt nỏ, môi cung ....
Họ phản bội không cần che mặt nữa
Đón quốc thù, hoa rượu, tiệc liên hoan
Viết báo bất lương, bôi đen chính sử
Che tội dâng Tàu Bản Giốc, Nam Quan ...
Họ phản bội không xót thương nòi giống
Như đảng cướp nhà, oan khổ trăm dân
Như bịt miệng người giữa tòa lồng lộng
Như đảng nhố t tù Cha Lý, Công Nhân ...
Đảng, tham ác với hành vi tàn bạo
Và ý đồ rải độc rất vô lương
Bị dân Việt khắp năm châu tố cáo
Vàbiểu tình, đốt lửa sưởi quê hương ...
Một ngọn lửa rồi trăm ngàn ngọn lửa
Lửa công tâm, chính nghĩa, lửa ngoan cường
Lửa sẽ đốt tiêu tan loài bạo chúa
Lửa dựng hòa bình, nhân bản, yêu thương
Nếu không có Lửa Vàng, trung nghĩa ấy
Thì hôm nay cờ đỏ mọc lên rồi !
Trước lửa bỏng, đảng kinh hoàng, run rẩy
Luồn cửa sau như quỉ sợ mặt trời !!!
Xin trân trọng cảm ơn NGƯỜI GIỮ LỬA
Ngọn lửa công minh, dũng cảm, quật cường
Mấy chục năm dài, dấn thân từng bữa
Chẳng quản bão bùng, mưa nắng, tuyết sương !
Đường còn dài, đấu tranh còn gian khó
Đồng bào ơi, xin tiếp lửa thêm nào !
Ngọn lửa ấy, Việt Nam mình mới có
Do bốn ngàn năm xương trắng, máu đào ...
Do bốn ngàn năm diệt thù, dựng nước
Xin cảm ơn người giữ lửa bấy nay ....
Ngô Minh Hằng
VÁ CỜ
Em vá đấy ư ... Lá cờ tổ quốc ...
Lá cờ vàng tôi trọn kiếp yêu thương
Ðời tị nạn ôm nỗi hờn mất nước
Còn chỉ lá cờ, hồn thiêng sông núi
Dẫu rách bươm, đầy dấu tích oan hờn
Nhìn em vá cờ, lòng tôi buồn tủi
Thương quá cờ vàng, xót quá giang sơn ...
Em vá cờ vàng, vá từng vết chém
Vết chém đau thương của bạn - của thù
Ðường chỉ, mũi kim làm tôi bỗng nghẹn
Tôi lại trách mình, một kẻ thất phu !
Tôi lại trách mình hèn hơn giun kiến
Không dám dấn thân lấy lại cõi bờ
Rồi tôi hỏi mình có còn nguyên vẹn
Tổ quốc trong tim và một màu cờ ?
Còn danh dự, còn tự hào, trách nhiệm
Của một người trai mang nợ kiếm cung ...
Hay đã quên rồi quê hương cộng chiếm
Và mặc muôn dân dâu biển mịt mùng ???
Không, không thể! khi sơn hà nguy biến
Ta, công dân, bổn phận phải chu toàn
Chỉ mặt độc tài, vang lời "quyết chiến"
Như Diên Hồng muôn trước đã danh vang !
Không, không thể, biển kia rồi sóng vỡ
Cuốn phăng đi bao ác độc tham tàn
Hỏa sơn kia rồi trào tuôn sóng lửa
Cho hương hoa lài thơm ngát Việt Nam ...
Vá tiếp đi em. Rồi đêm sẽ cạn
Rồi một giờ trời sẽ phải bình minh
Lá cờ vàng sẽ lành từng vết đạn
Mừng một quê hương dân tộc vươn mình ...
Ngô Minh Hằng
NGƯỜI CẢI TẠO
Đoàn người lặng lẽ cuốc, đào, khiêng
Lũ ngợm súng ghìm, đứng kế bên
Trăm ngọn roi thù lao vút xuống
Ngàn lời nói độc chất chồng lên
Mồ hôi pha với niềm cay oán
Nước mắt hòa chung nỗi hận phiền ...
Chẳng một ai mà không biết họ,
Ấy, NGƯỜI BUÔNG SÚNG NHẬN OAN KHIÊN !
Lũ ngợm súng ghìm, đứng kế bên
Trăm ngọn roi thù lao vút xuống
Ngàn lời nói độc chất chồng lên
Mồ hôi pha với niềm cay oán
Nước mắt hòa chung nỗi hận phiền ...
Chẳng một ai mà không biết họ,
Ấy, NGƯỜI BUÔNG SÚNG NHẬN OAN KHIÊN !
Ngô Minh Hằng
NÓI VỚI NHỮNG NGƯỜI NẰM XUỐNG CHO TỔ QUỐC VIỆT NAM
(Kính dâng những linh hồn Tử Sĩ VN.)
Anh vẫn đó, oai hùng như dáng núi
Ánh căm hờn trong lũng mắt đau thương
Hăm mốt năm qua, trời sầu đất tủi
Nơi đáy mồ anh khóc chuyện quê hương !<!-- Read more -->
Ánh căm hờn trong lũng mắt đau thương
Hăm mốt năm qua, trời sầu đất tủi
Nơi đáy mồ anh khóc chuyện quê hương !<!-- Read more -->
Anh có nhớ trong niềm đau mất nước
Nhìn Hiền Lương máu ngập đến Cà Mau
Vẫn anh dũng, anh kiên cường tiến bước
Viên đạn thù tàn nhẫn réo thương đau ...
Tuổi thanh xuân anh bừng bừng khí thế
Trái tim hồng đỏ thắm máu Tiên Long
Cổ thành xưa anh đã từng ngạo nghễ
Gương hào hùng oanh liệt bốn nghìn năm !
Trái tim hồng đỏ thắm máu Tiên Long
Cổ thành xưa anh đã từng ngạo nghễ
Gương hào hùng oanh liệt bốn nghìn năm !
Ôm hoài bảo và tình yêu sông núi
Anh hiên ngang đối diện với quân thù
Dù ngã xuống, bia vàng không tên tuổi
Nhưng trong lòng dân tộc đã thiên thu !
Anh không chết, muôn đời anh không chết
Và muôn đời Tổ Quốc mãi ghi công
Hỡi các anh ! những người trai tuất kiệt
Lấy máu đào anh rửa hận non sông !
Tôi nợ anh một lễ nghi quốc táng
Lời tuyên dương, truy điệu bậc anh hùng
Hăm mốt năm qua làm thân tỵ nạn
Tôi cúi đầu nghe nước mắt rưng rưng ...
Lời tuyên dương, truy điệu bậc anh hùng
Hăm mốt năm qua làm thân tỵ nạn
Tôi cúi đầu nghe nước mắt rưng rưng ...
Tôi nợ anh khúc quân hành rộn rã
Ánh đuốc thiêng và tiếng hát khải hoàn
Món nợ đó tôi rất mong được trả
Trả cho anh và Tổ Quốc VIỆT NAM !
Ngô Minh Hằng
NHẮN NHỦ NHỮNG AI....
Đừng mơ ngủ cũng đừng gian độc nữa
Cờ đỏ kia làm đất nước điêu tàn
Bao thế hệ đảng vùi trong máu lửa
Tù ngục, gông xiềng, oan ức, dã man!
Cờ đỏ kia làm đất nước điêu tàn
Bao thế hệ đảng vùi trong máu lửa
Tù ngục, gông xiềng, oan ức, dã man!
Dân đều biết đảng độc tài thống trị
Bản chất tham tàn, bạo ngược, dâm ô!
Vô nhân đạo, không nâng cao dân trí
Cốt ngu dân mà thực hiện ý đồ!
Bản chất tham tàn, bạo ngược, dâm ô!
Vô nhân đạo, không nâng cao dân trí
Cốt ngu dân mà thực hiện ý đồ!
Hãy nhìn lại quê hương bằng khối óc
Bằng con tim chân thật giống Tiên Rồng
Để thấy đảng, một lũ người hiểm độc
Bức hại giống nòi, bán đất Cha, Ông!!!
Bằng con tim chân thật giống Tiên Rồng
Để thấy đảng, một lũ người hiểm độc
Bức hại giống nòi, bán đất Cha, Ông!!!
Để thấy xót xa nhìn đời băng hoại
Xã hội loạn cuồng, mẹ bán trinh con!
Lên sáu, lên mười nhập băng, làm gái
Trộm cướp, dối gian, đạo nghĩa suy mòn !
Xã hội loạn cuồng, mẹ bán trinh con!
Lên sáu, lên mười nhập băng, làm gái
Trộm cướp, dối gian, đạo nghĩa suy mòn !
Để thấy đảng viên, đôi người hiểu biết
Vì công tâm, đòi dân chủ, nhân quyền
Đảng vội vã gán cho là Gián Điệp!
Và nhốt họ tù oan ức, triền miên !
Vì công tâm, đòi dân chủ, nhân quyền
Đảng vội vã gán cho là Gián Điệp!
Và nhốt họ tù oan ức, triền miên !
Để thấy đảng đắm mình trong tội lỗi
Trên máu xương, tàn bạo đặt ngai vàng
Khi quyền bính bạc tiền tràn quốc nội
Đảng chuyển ra ngoài tiếp tục mưu gian
Trên máu xương, tàn bạo đặt ngai vàng
Khi quyền bính bạc tiền tràn quốc nội
Đảng chuyển ra ngoài tiếp tục mưu gian
Đấy, cờ đỏ, cờ vô thần, cộng sản
Làm nước, dân đau khổ đã vô cùng
Kẻ vô đạo mới nói lời cuồng phản
Rằng hợp hòa, đừng Vàng - đỏ riêng chung !
Làm nước, dân đau khổ đã vô cùng
Kẻ vô đạo mới nói lời cuồng phản
Rằng hợp hòa, đừng Vàng - đỏ riêng chung !
Lá cờ Vàng là hồn thiêng dân tộc
Biểu tượng Tự Do, Dân Chủ, Công Bình
Dưới lá cờ Vàng, Việt Nam được sống
Sống an vui thực hiện ước mơ mình !
Biểu tượng Tự Do, Dân Chủ, Công Bình
Dưới lá cờ Vàng, Việt Nam được sống
Sống an vui thực hiện ước mơ mình !
Hãy thức tỉnh, đừng mê cuồng, mộng mị
Đừng mập mờ nham hiểm trắng bôi đen!
Vì Tổ Quốc, ngọn sóng thần Lương, Trí
Sẽ công minh xoá sạch mọi hư hèn !
Đừng mập mờ nham hiểm trắng bôi đen!
Vì Tổ Quốc, ngọn sóng thần Lương, Trí
Sẽ công minh xoá sạch mọi hư hèn !
Ngô Minh Hằng
DÒNG TÂM HUYẾT RIÊNG CHO NHỮNG BẠN TẠI VIỆT NAM
( Với tất cả lòng ngưỡng phục, Dòng Tâm Huyết này xin gởi vềcác em sinh viên học sinh tại Việt Nam. Vì yêu tổ quốc, các em đã hào hùng đứng lên hiên ngang như Phù Đổng để biểu tình ở Hà Nội, Sài Gòn đòi lại hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa mà các em không ngờ rằng nhà cầm quyền Việt Cộng đã đi đêm, dâng cho Tàu Cộng.
Đồng kính gởi các đảng viên , công an và quân đội, những người bao lâu nay tận tụy hy sinh vì dân vì nước trong khi đảng lợi dụng chính lòng hy sinh tận tụy ấy để làm công cụ với mục đích duy nhất là củng cố cho một chế độ phi nhân, độc tài, phản dân bán nước. )
Em thân mến, những người em Phù Đổng
Những Duy Tân,Trần Quốc Toản, Trưng Vương
Em nổi hỏa sơn, em dâng biển sóng
Em đứng lên đòi lãnh hải, quê hương
Em đứng lên bằng can trường, bất khuất
Bởi quê hương nức nở tiếng căm hờn
Bởi xương máu Ông Cha nay bị mất
Em thấy mị lừa, tuỉ nhục nào hơn !
Xin ngưỡng phục em, những người tuổi trẻ
Và mừng quê xuất hiện những anh hùng
Không chịu yếu hèn, dẫu mình nhỏ bé
Em vùng lên, ngạo nghễ dáng Quang Trung
Bởi quê hương nức nở tiếng căm hờn
Bởi xương máu Ông Cha nay bị mất
Em thấy mị lừa, tuỉ nhục nào hơn !
Xin ngưỡng phục em, những người tuổi trẻ
Và mừng quê xuất hiện những anh hùng
Không chịu yếu hèn, dẫu mình nhỏ bé
Em vùng lên, ngạo nghễ dáng Quang Trung
Hình ảnh ấy là thiêng liêng thông điệp
Em gởi đi loan báo khắp địa cầu
Tuổi trẻ Việt Nam ghé vai trách nhiệm
Bởi giống nòi tổ quốc quá hờn đau
Nhưng em bị đảng độc tài chặn bước
Bằng công an, bằng cùm sắt, nhà giam
Để che đậy những hành vi bán nước
Quần đảo Hoàng - Trường, Bản Giốc, Nam Quan !!!
Sự việc ấy hẳn vang ngàn câu hỏi
Đảng có thương dân ??? có quý sơn hà ???
Nếu yêu nước, sao đảng không chống chọi
Mà đứng nhìn Tàu chiếm đảo Hoàng Sa ?
Sự thật em ơi, Tàu không xâm chiếm
Chính đảng âm thầm cắt đất đổi trao
Lấy vũ khí, đảng giết người dân Việt
Cướp miền Nam gây xương trắng, máu đào
Phản bội toàn dân, em ơi, là đảng!
Nửa thế kỷ hơn máu ngập ba miền
Đảng dìm nước vào tối tăm sầu thảm
Ném dân lành vào đáy vực oan khiên
Thì em nhé, dùng trái tim, khối óc
Sáng suốt, công tâm, nhận diện quốc thù
Không cho phép bọn người kia, Việt cộng
Lừa mị như ngày kháng chiến mùa Thu !
Đất nước Việt Nam nào riêng của đảng
Mà của chung, dân tộc Việt Nam ta
Đảng dám tự quyền cắt, chia, đổi chác
Tội ấy tày trời, không thể nào tha !!
Hỡi những sinh viên, học sinh yêu nước
Tổ quốc chờ em quang phục cõi bờ
Dân tộc mong em Tiền Nhân nối bước
Lịch sử cần em xóa sạch vết nhơ ...
Hỡi những đảng viên, công an, quân đội
Bị đảng lừa vì yêu nước thương dân
Đã đến lúc vùng lên mà quật khởi
Diệt bạo quyền, chung sức dựng mùa xuân !
Đem đất nước trả về cho dân tộc
Đem huy hoàng rực rỡ trả non sông
Đem nhân bản, tự do cho nòi giống
Đem vinh quang cho con Lạc cháu Hồng !!!
Đây, chân thật, thơ tôi, dòng tâm huyết
Gởi đảng viên các cấp, gởi về em
Trang hùng sử đang chờ, xin viết tiếp
Để muôn sau không nhục bởi ươn hèn !
Ngô Minh Hằng
BÀI THƠ KHÔNG CÓ TÊN
Mấy chục năm qua tôi sống âm thầm
Không dám nằm mơ lội về quá khứ
Mà lầm lũi trôi theo dòng lữ thứ
Mộng tưởng ngày về kiếm chút khuây vui
Lắm lúc nhớ quê tức tưởi ngậm ngùi
Nhất là buổi xuân về hay lễ lạc
Nhìn bản xứ họ quây quần thù tạc
Người hân hoan chào hỏi chúc vui người
Tôi, kẻ ở nhờ lặng đứng nhìn tôi
Mũi tẹt da vàng nên thành lạc lõng
Ngôn ngữ xứ người nói năng ngượng ngọng
Nên tết nào tôi cũng chẳng đèn hoa...
Mà co ro đóng cửa ở trong nhà
Nhìn hoa tuyết bay lạnh vào đến ruột
Tận sâu thẳm tôi đã từng mơ ước
Tìm đồng hương, ngày tết đến cùng nhau
Tiếng mẹ đem ra chia sẻ niềm đau
Về một quê hương, về bao số phận
Nhưng gặp nhau rồi đôi khi hối hận
Vì người này không hiểu tiếng người kia
Đem nỗi hờn vong quốc những mong chia
Chia chẳng được lại cộng thêm buồn tủi
Ra mấy chục năm thời gian thay đổi
Nên lòng người cũng thế, đổi thay nhanh
Trắng và đen quá mỏng một lằn ranh
Thì ai biết ai đỏ lòng xanh vỏ
Mũi tẹt da vàng, đồng bào tôi đó
Nhưng sao lạ lùng cả tiếng nằm nôi ....
Ngô Minh Hằng
No comments:
Post a Comment